0

[Đam mỹ] Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam

Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả.
Tác giả: Liên Tích Ngưng Mâu
Thể loại: Xuyên việt, không gian, chủng điền, 1v1, ôn hinh, trầm tính công x niên hạ thụ
CP Chính:  Lôi Thiết x Tần Miễn.
Tình trạng bản gốc: 220 chương (hoàn)
Tình trạng edit: đang lết lết bò bò (nếu không có sự cố gì thì 3 ngày sẽ đăng 1 chương)
Editor: Yume              Beta: Dra
Đôi lời: những chữ màu xanh là chú thích của bản thân edit; nhiều chỗ có (?) là những chỗ editor không hiểu
Ai đã đọc QT hoặc hiểu hay thấy chủ nhà edit sai chỗ nào xin góp ý để chủ nhà sửa, xin cảm ơn và miễn hậu tạ :3
 


Văn án
Tần Miễn vừa mở mắt ra, hoảng sợ phát hiện bản thân nằm trong một gian nhà tranh lọt gió, vấn đề là lúc trước cậu còn đang ở trong biệt thự! Càng kinh khủng hơn nữa là, có một người đàn ông khác đang nằm chân kề chân với cậu trong ổ chăn!
“Anh, anh, anh là ai?”
Người đàn ông yên lặng mà ngồi dậy, lộ ra thân trên, yên lặng nhìn cậu một lát, bưng tới một cái chén bể trong suốt từ bàn thấp đầu giường, nhàn nhạt nói: “Tức phụ, uống nước.”
Tần Miễn trợn mắt, ngất đi.


Chương 1 \(○^ω^○)/ Chương 2 \(○^ω^○)/ Chương 3

Chương 4 \(○^ω^○)/ Chương 5 \(○^ω^○)/ Chương 6 \(○^ω^○)/ Chương 7

 \(○^ω^○)/ Chương 8 \(○^ω^○)/ Chương 9 \(○^ω^○)/ Chương 10

\(○^ω^○)/ Chương 11 \(○^ω^○)/ Chương 12 \(○^ω^○)/ Chương 13

\(○^ω^○)/ Chương 14 \(○^ω^○)/ Chương 15 \(○^ω^○)/ Chương 16

\(○^ω^○)/ Chương 17 \(○^ω^○)/ Chương 18 \(○^ω^○)/ Chương 19

\(○^ω^○)/ Chương 20\(○^ω^○)/ Chương 21\(○^ω^○)/ Chương 22

\(○^ω^○)/ Chương 23\(○^ω^○)/ Chương 24\(○^ω^○)/ Chương 25

\(○^ω^○)/ Chương 26\(○^ω^○)/ Chương 27\(○^ω^○)/ Chương 28

\(○^ω^○)/ Chương 29\(○^ω^○)/ Chương 30\(○^ω^○)/ Chương xx

\(○^ω^○)/ Chương xx\(○^ω^○)/ Chương xx\(○^ω^○)/ Chương xx

\(○^ω^○)/ Chương xx\(○^ω^○)/ Chương xx\(○^ω^○)/ Chương xx

\(○^ω^○)/ Chương xx\(○^ω^○)/ Chương xx\(○^ω^○)/ Chương xx

 

 

0

Chương 30: Lần đầu tiên ‘giao phong’

“Chờ ta đưa ngươi đi.” Lôi Thiết cúi đầu ăn cơm.
“Không cần, ta có thể -”
“Ta đưa ngươi.” Lôi Thiết không ngừng ăn.
Tần Miễn nghĩ tới, từ trong thôn lên trấn trên cũng không tính gần, lại là tháng cuối của quý, trên đường cũng không có người mấy, nhỡ gặp phải dã thú hoặc là có người cướp đường quả thật không an toàn, “Cũng được. Mà, đất trồng rau của chúng ta mở ở đâu nhỉ? Sắp lạnh rồi, không trồng rau nữa thì mùa đông tới chúng ta cũng không có đồ để ăn.”
Lôi Thiết nghĩ nghĩ, “Ruộng cạn phân ra nửa mẫu.”
Tần Miễn nói: “Ruộng của chúng ta quá ít, phân ra nửa mẫu để trồng cũng không đủ được, về sau tiền bạc nhiều hơn cần mua thêm vài mẫu ruộng nữa.”
“Ừm.” Tiểu tức phụ cũng là người có chủ ý, Lôi Thiết không ý kiến, nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích một câu, “Quá sớm không có người ăn đồ ngọt.”
Tần Miễn giật mình, sáng sớm ai sẽ mua đồ ăn vặt để ăn? Đây đúng là do cậu xem nhẹ.
Chờ Lôi Thiết ăn xong, cậu cầm bát về nhà, lúc đi qua cốc tràng phơi nắng, Tiểu Hổ và tiểu nam hài ngày hôm qua đôi mắt trông mong mà nhìn cậu, cậu nhất thời bật cười, vẫy tay gọi hai đứa.
Hai tiểu quỷ kích động mà chạy tới.
“Tần thúc thúc.”
“Ta chỉ cần hai đứa là đủ rồi.” Tần Miễn sợ Tiểu Hổ đem hài tử trong thôn đều gọi tới.
Hai cái tiểu quỷ cũng khó lớn, hiểu được ý tứ của cậu, vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan, “Tần thúc thúc yên tâm, tới nhiều người chúng ta chia đồ cũng thiếu.”
Tần Miễn thế mới biết tiểu quỷ còn lại gọi Cẩu Đản, là đường ca của Tiểu Hổ, hai đứa chơi thân.
“Khi nào ta cần sẽ gọi hai đứa lại đây.”
Lôi Thiết cày xong một khối ruộng liền về nhà, không sai biệt lắm cũng vào giữa buổi sáng. Tần Miễn khóa kỹ cửa, dùng vải sạch bao quanh giá mứt quả, để Lôi Thiết khiêng đi trước, tránh Tiểu Hổ và Cẩu Đản. Không phải cậu keo kiệt không muốn cho bọn nó ăn mứt quả, cậu còn trông chờ kiếm chút tiền từ mứt quả, sợ tiểu hài tử không giấu kín nhỡ đâu đem tin tức nói ra ngoài liền không ổn.
Đoán rằng Lôi Thiết đã ra thôn, Tần Miễn đi cốc tràng phơi nắng gọi Tiểu Hổ và Cẩu Đản tới, chỉ đạo bọn chúng cách một đoạn thời gian đem thóc đi phơi một lần, vội vàng rời đi.
Hai bên đường ra thôn đủ loại cây bạch dương cùng cây hòe, chưa tới thời điểm lá rụng, tầng tầng lớp lớp lá ngăn trở tầm mắt. Tần Miễn chạy vài bước, nhìn thấy Lôi Thiết ở phía xa xa ngoài trăm mét quay đầu lại.
“Đại tẩu đây là vội vã đi đây vậy?” Triệu thị cầm theo một bát nước, bước nhanh tới, theo ánh mắt của cậu nhìn lại, “Đây không phải là đại ca sao? Hai người lại đi trấn trên? Hôm qua vừa mới mua một đầu trâu, hôm nay lại đi trấn trên mua cái gì? Các ngươi sống qua ngày vui vẻ thật a.”
Tần Miễn không để ý tới nàng, bước nhanh hơn.
Triệu thị lại đuổi sát đi lên, ngữ khí thân thiết khiến người khác lạnh cả sống lưng, “Đại tẩu, không phải muội nói gì tẩu, nhưng là có biện pháp kiếm tiền nào thì chiếu cố cha mẹ nhiều chút, không phải – ”
Tần Miễn ngắt lời nàng, “Nhị đệ muội, ta còn có việc, đi trước.”
“Này!” Triệu thị nhìn cậu trốn nhanh như vậy, càng khẳng định suy đoán của chính mình, không cam lòng mà khẽ cắn môi, dâm chân một cái, lắc eo nhỏ xoay người trở về.
Tần Miễn đuổi theo Lôi Thiết, lau mồ hôi.
Lôi Thiết quay lại nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Không cần để ý tới.”
Tần Miễn xua tay. Đối với mấy người ở nhà cũ kia, cậu không có gì để nói, đơn giản xử lý lạnh.
Đến trấn trên, hai người trực tiếp đi tới ngã tư đường phồn hoa nhất. Hai bên đường đều là quán nhỏ buôn bán các đồ vật, bán bánh rán, bán vải, bán dù, bán son phấn bột nước, bán đồ ăn… Tiếng rao hàng to rõ thỉnh thoảng vang lên, có âm điệu ỉu xìu làm người mệt mỏi muốn ngủ, có cao vút dài lâu như ngâm xướng, chọc người bật cười. Dân chúng nhàn rỗi đi dạo phố, cảnh tượng vội vàng bán dạo, thậm chí là du côn không có việc gì, ở trước quán nhỏ chọn chọn bỏ bỏ, cũng có một phen thú vị khác.
Tần Miễn tìm vị trí đứng lại, đến khi nhiệt tình chợt mất đi một nửa – ai tới rao hàng?
Cậu dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết liếc nhanh cậu  một cái, đem cái giá mứt quả đặt ở phía trước, nhìn không chớp mắt, không lên tiếng.
Tần Miễn sán gần hắn hai bước, thân cận vỗ bờ vai hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Thiết ca, ngươi hô ‘Mứt quả ăn ngon, hai văn tiền một que’ .”
Lôi Thiết vẫn không lên tiếng.
Tần Miễn thấy mềm không được liền mạnh bạo, “Ngươi nếu không rao, giữa trưa không cho ăn cơm.”
Lôi Thiết há miệng thở dốc, bỗng nhiên đem cái giá nhét vào trong tay cậu, “Ta đi hỏi một chút Trương đồ tể có yêu cầu món ăn thôn quê hay không.”
Nói xong, không đợi Tần Miễn phản ứng, hắn đã bỏ chạy thật xa.
“Này, ngươi – ” Tần Miễn không còn lời gì để nói, nhìn đến hắn thật sự bỏ đi không quay đầu lại, tức giận bốc lên, trong lòng cũng từng đợt không vui. Trấn nhỏ này với cậu mà nói là hoàn toàn xa lạ, lúc trước đến đều không có cảm giác đặc biệt gì, hôm nay trong lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn khó hiểu, còn có đáy lòng sinh ra bất an, thật giống như trời đất lớn như vậy chỉ có một mình cậu.
Người đi ngang qua đều tò mò nhìn mứt quả đỏ au, bộ dáng vừa muốn tới nhìn nhưng lại có cố kỵ, cậu chỉ có thể cười gượng. Chẳng lẽ cậu phải rao hàng? Lúc này, cậu vô cùng hối hận đề xuất chủ ý bán mứt quả. Lúc ấy sao lại không nghĩ tới gặp phải vấn đề như thế này chứ?
“Tiểu huynh đệ, ngươi bán cái gì vậy?” Một vị lão thái thái tóc xám trắng cười hỏi.
Tần Miễn vội vàng nói: “Đây là mứt quả, chua chua ngọt ngọt, thích hợp cho tiểu hài tử ăn. Đại nương mua cho người trong nhà một chuỗi?”
“Mứt quả? Có thể ăn ngon sao?” Lão thái thái trong mắt lộ ra ngạc nhiên, không xác định hỏi.
Tần Miễn nhìn bà quần áo mộc mạc, trên quần áo còn có vài mụn vá, phỏng chừng cũng không phải người hào phóng, nhưng tới cửa là khách, vẫn mang mặt tươi cười gỡ xuống một xiên đưa cho bà, “Nếu không ngài nếm thử trước, cảm thấy ăn ngon lại mua thêm.”
Mấy người khác vây quanh đó cũng lộ ra vài phần ý động. Không cần tiền ai không muốn ăn?
Tần Miễn đơn giản lại cầm ba xiên đưa cho vài cái tiểu hài tử ánh mắt thèm thuồng.
“Đều nếm thử đi, tiểu hài tử khẳng định thích ăn. Hai văn tiền một xiên.”
Lão thái thái kia cắn một miếng, nhướng mày, cũng rất hòa ái, vẫn luôn cười mỉm, “Ta lão bà tử ăn không hết, nhưng tiểu oa nhi khẳng định thích.”
Nói xong, bà từ trong lòng lấy ra vài đồng, cầm bốn văn đưa cho Tần Miễn, “Lấy hai xiên.”
Cuối cùng khai trương. Tần Miễn thở ra một hơi, vội lấy hai xiên xuống, tiếp lấy tiền.
“Nương, ăn ngon, con còn muốn cái nữa.” Tiểu nữ oa khoảng sáu tuổi kéo kéo tay áo mẹ nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái giá đựng đầy trái cây hồng hồng, lòe lòe tỏa sáng.
“Chua chết người, ăn cái gì mà ăn.” Phụ nhân kia trộm ngắn Tần Miễn liếc mắt một cái, có chút quẫn bách lôi kéo tiểu nữ oa bước nhanh rời đi, nói là nói như vậy, xiên mứt quả trong tay kia đã cắn một miếng cũng không ném.
Tần Miễn bất đắc dĩ, cảm thấy hôm nay thất sách, nhìn phương hướng Lôi Thiết rời đi, vẫn không thấy thân ảnh của hắn, trong bụng càng nổi giận. Này ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu, khiêng cái giá lớn tiếng rao, “Nhìn một cái, coi một chút, mứt quả chua chua ngọt ngọt, hai văn tiền một xiên. Nhìn một cái, coi một chút…”
Đi bán cả phố, cũng rao bán cả phố, chỉ bán được sáu xiên.
Tần Miễn nhận thấy được nguyên nhân, đoán chừng chính là bởi đây là đồ vật mới mẻ, ít người có gan nếm thử. Nhưng cậu không tin cậu là một người hiện đại tư tưởng mở còn không làm gì được người cổ đại bảo thủ.
Cậu không rao hàng tiếp nữa, trở lại chỗ ban đầu, cầm hai xiên đưa cho phụ nhân hơn năm mươi tuổi bán vải bên trái cùng tiểu hỏa bán trẻ tuổi bán đồ ăn bên phải.
“Không cần để ý, nếm thử đi.”
Người buôn bán cơ bản đều giỏi về xử sự làm người, hai người hào phóng nói cảm ơn rồi tiếp nhận.
Tần Miễn cầm một xiên tự mình ăn, buông giọng thét to, “Mứt quả ăn ngon, hai văn tiền một chuỗi; mứt quả ăn ngon, hai văn tiền một chuỗi…”
“Còn đừng nói,” phụ nhân kia cắn một miếng, cười nói, “Mặc dù có chút chua, nhưng chua rất vừa vặn, ăn rất ngon.”
Tiểu hỏa trẻ tuổi cũng cắn một khối sơn tra tiếp theo trên que trúc, “Ta thì không quá thích, nhưng tức phụ ta lại thích ăn đồ ăn vặt chua chua ngọt ngọt. Tiểu huynh đệ, cho ta năm xiên.”
Biện pháp này quả thật có hiệu quả. Mấy người đi ngang qua thấy ba người bọn họ đều ăn, còn trò chuyện, cũng tới hứng thú. Tốn hai văn tiền mua xiên mến thứ mới mẻ cũng đáng.
Chỉ chốc lát sau, Tần Miễn liền bán được hơn mười xiên. Trong hàng gạo đối diện chạy tới một tiểu cô nương không tới mười tuổi, mua năm xiên.
Tần Miễn thực hào phóng mà đưa thêm cho bé một xiên.
Hơn nửa canh giờ sau, mứt quả toàn bộ bán hết.
Tần Miễn rất có cảm giác thành tựu, nhìn ngày, chậm rì rì khiêng cái giá tìm được một quán ăn nhỏ, gọi một đĩa trứng trưng cà chua, một đĩa thanh tiêu xào thịt và một chén cơm, tự ăn toàn bộ. Về phần Lôi Thiết, ai quản hắn.
Mới vừa ăn được hai miếng, trước mắt hạ xuống một bóng tối. Tần Miễn ngẩng đầu nhìn, Lôi Thiết không biết từ chỗ nào hiện ra, thực không tự giác ngồi cạnh cậu.
Tiểu nhị lập tức chạy tới, “Hai vị cùng tới sao? Còn muốn gọi cái gì không?”
Tần Miễn mặc kệ ăn cơm, không mở miệng.
Lôi Thiết cũng không nói lời nào.
Tiểu nhị hồ nghi nhìn Tần Miễn, rồi lại nhìn Lôi Thiết, hai người đều giữ im lặng, hắn đành phải bất đắc dĩ mà tránh đi.
Tần Miễn nhấc mí mắt, khiêu khích nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết trên mặt vẫn thản nhiên như trước.
Nhà này đồ ăn xào không tồi, Tần Miễn không để ý tới hắn, há miệng to ăn cơm.
“Tức phụ, ta đói bụng.”
Tần Miễn kinh hãi, bật người che miệng hắn, “Ngươi câm miệng!”
Lôi Thiết kệ cậu che, cũng không động, hai mắt chớp chớp, bởi vì tay Tần Miễn chặn dưới mũi hắn, đôi mắt tối đen càng hiện ra cảm giác sâu thẳm.
Tâm Tần Miễn bị hắn nhìn tới run lên, quay đầu nhìn nhìn khách trong quán, cũng không có người nghe thấy Lôi Thiết nói, cậu thở ra một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Thiết một cái.
Đầu Lôi Thiết lui về sau, tránh tay cậu, lại nói: “Ta đói bụng, tức –”
“Tiểu nhị, thêm một chén cơm!” Tần Miễn mắt dao nhỏ hướng thẳng trên người hắn ném.
Tiểu nhị bị cậu rống một tiếng này sợ tới mức suýt nữa đánh rơi đồ ăn trên tay.

0

Chương 29: Tâm ý Lôi Thiết

Lôi Thiết buông túi xuống, tiếp nhận dây thừng buộc trâu trong tay Tần Miễn buộc lên trên thân cây, dọn một mẻ rơm rạ mới lại đây.
Trâu cúi đầu nhai, vung cái đuôi, làm như thập phần khoái trá.
Tần Miễn không rời đi, xoay người cầm một ít rơm rạ cho nó ăn, quay đầu nói với Lôi Thiết: “Ngươi cũng cùng nó thân cận chút, miễn cho lúc cày ruộng không nghe lời ngươi.”
Lôi Thiết giật mình, quả thật nhặt một ít rơm rạ cho trâu ăn, nâng cánh tay, cứng ngắc mà phủ lên đầu trâu một chút.
Tần Miễn sửng sốt, lập tức không nhịn được cười, “Ha ha ha…” Cậu vốn là đùa Lôi Thiết, không nghĩ tới hắn còn tưởng thật. Trâu tính cách bình thường đều rất hiền, trừ phi có người cố ý chọc giận nó, nếu không sẽ không sinh sự.
Lôi Thiết mơ hồ hiểu được bị trêu đùa, vẫn là bộ dáng không sợ hãi như trước, chỉ thật sâu mà nhìn cậu một cái, cũng không rời đi, mà lại cầm một nắm rơm rạ, tiếp tục cho ăn.
Tần Miễn cười nhìn hắn một cái, mơ hồ cảm thấy hai người đồng thời cho trâu ăn có chút xấu hổ, nhưng chẳng biết tại sao, cũng không tìm cớ tránh ra, nhìn trâu ăn xong rơm rạ trong tay Lôi Thiết lại ăn trong tay mình.
Lôi Xuân Đào vội vàng chạy tới từ xa xa nhìn thấy bả vai hai người như có như không kề bên nhau, bóng dáng thập phần hài hòa, nàng dừng bước lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút cảm khái. Một màn này nhìn qua khiến cho người thoải mái, khiến người khác không nghĩ quấy rầy. Kỳ thật, Đại ca cùng Đại tẩu sinh hoạt như bây giờ cũng không có gì không tốt.
Trù trừ một lúc, nàng mới tiếp tục chạy tới, cố ý đề cao âm lượng, “Đại ca, Đại tẩu!” Chuông đeo trên y phục tử sắc leng keng theo, rất dễ nghe.
Tần Miễn bật người vứt bỏ rơm rạ. Lôi Thiết thân thể cứng ngắc một cái chớp mắt, không được tự nhiên mà buông tay ra rồi mới xoay người, liếc mắt nhìn Lôi Xuân Đào một cái.
“Tiểu muội, sao ngươi lại tới đây?” Tần Miễn vuốt mảnh vụn trên tay, khách khí hỏi. Mấy ngày nay cậu đã sớm phát hiện, tiểu cô nương chưa lấy chồng đi ra bên ngoài đều thực kiêng dè cùng nam tử đi lại thân cận quá, có thể thấy được nơi này đúng là thời đại phong kiến lễ pháp tương đối nghiêm khắc, tuy rằng Lôi Xuân Đào trên danh nghĩa là em gái chồng của cậu, nhưng vẫn phải chú ý ảnh hưởng.
Lôi Xuân Đào cảm thấy là chính mình quấy rầy hai người, có chút xấu hổ quẫn bách, “Không có gì, muội… Chính là đến cùng hai người nói một tiếng, khả năng sẽ có người tới… Tìm hai người phiền toái…” Càng nói về sau mặt của nàng càng hồng, nghĩ đến nương cùng Nhị ca, Nhị tẩu, Tam tẩu nhà mình mới vừa nói lời cay nghiệt liền xấu hổ không thôi, nhưng đây là thân nương và Nhị ca nàng, nàng là vãn bối, sao có thể ở sau lưng nói mọi người? Nhưng không nói với Đại ca và Đại tẩu, nàng lại ái ngại, chỉ phải vội vàng chạy tới.
Nói xong, nàng lại cúi đầu chạy đi.
Nàng đã nói ‘có người’, Tần Miễn và Lôi Thiết trong lòng đều biết rõ ràng.
Lôi Thiết theo bản năng nhìn Tần Miễn, thấy cậu bình thản chịu đựng gian khổ, hoặc là không thèm để ý, hoặc là đã có đối sách, liền cũng không để ở trong lòng, quay đầu lại nhìn về phía trâu, đáy lòng có nhè nhẹ tiếc nuối.
Tần Miễn nhớ tới một chuyện trọng yếu, “Ngươi mua nền nhà ở đâu vậy?”
Lôi Thiết thở ra một hơi. Còn tưởng rằng hắn không thèm để ý chút nào…
“Khóa cửa.”
Tần Miễn khóa cửa, nhìn trâu, vốn là lo lắng sẽ bị người trộm, nghĩ lại nông dân cũng nhiều giản dị, hơn nữa cách đó không xa chính là đồng ruộng, trong ruộng rất nhiều người, yên tâm, đi theo Lôi Thiết vào trong thôn.
Không bao lâu liền tới đầu phía tây thôn.
Thanh sơn thôn phòng ốc quy hoạch coi như quy phạm, cơ bản thành sắp xếp, Lôi Thiết mua xuống vị trí ở thôn tây, tổng cộng ba phòng, mà phía trên còn giữ khắc ngân lần trước trưởng thôn đo đạc. Phía đông có hàng xóm, phía tây là đất trống, cách đó không xa là một mảnh rừng cây nhỏ.
Tần Miễn di chuyển khắp nơi, cảm thấy vị này đưa còn thật không tồi. Lão Lôi gia tại thôn đông, ở tại thôn tây tránh được gặp bọn họ, bớt việc. Thứ hai, phía tây là đất trống, hướng bắc cũng là đất trống, về sau nhỡ muốn xây dựng thêm cũng rất dễ dàng. Trong tâm cậu càng ngày càng cảm thấy Lôi Thiết là một người có chủ ý.
“Nơi này không tồi.” Tần Miễn vẻ mặt vừa lòng, nói với Lôi Thiết.
Lôi Thiết gật đầu, “Cày xong ruộng ta đi mua vật liệu.”
Tần Miễn nói: “Trương ca chắc biết nhiều, ngươi có thể đi hỏi một chút giá thị trường mấy thứ linh tinh như ngói, tránh bị người làm thịt.”
“Ừm.”
Một phụ nhân lấp ló ở sau tường tìm hiểu, phát hiện Tần Miễn chú ý tới nàng, cười trừ một cái, rụt đầu lại chạy nhanh trở về.
Tần Miễn đoán vị kia là hàng xóm của bọn họ, hiện tại không cần thiết phải tiếp xúc, chờ nhà xây xong lại nói.
Hai người đi bộ trở về.
Lôi Thiết cầm cưa và cung tiễn, đeo sọt, “Tức phụ, ta lên núi.” Cũng chưa nói đi làm gì đã bước đi.
Tần Miễn cũng không hỏi, thuận miệng nói câu “Cẩn thận một chút.” , lấy cái bồ cào bằng gỗ xỉ phơi thóc, bởi vậy không chú ý tới Lôi Thiết khi nghe được ba chữ kia của cậu thân thể chấn động, quay đầu lại nhìn cậu một cái mới đi, ánh mắt so với dĩ vãng đều sâu thẳm.
Tần Miễn đi vào vườn rau hái chút đồ muốn ăn cho bữa tối, trở lại nhà cũng không nhìn thấy ‘có người’ tìm tới kiếm chuyện, hơi có chút ngoài ý muốn.
Nhưng Đỗ thị và mấy người Triệu thị không tới chướng mắt cậu càng mừng rỡ tự tại, xoay người nhìn tới sơn tra và táo.
Cậu bổ một cây gậy trúc, chế tạo ra hơn mười que trúc dài nhỏ, lấy một nắm sơn tra đã rửa sạch bỏ cuống, cắt thành hai nửa, bỏ hạt, khép hai nửa lại, từ trong không gian hái vài quả táo, rửa sạch, cắt thành khối.
Cậu phải làm mứt quả ghim thành xâu. Nhiều sơn tra cùng táo dại như vậy đâu thể lãng phí được đúng không?
Que trúc rửa sạch sẽ, xiên sơn tra và quả táo, mỗi que hai quả sơn tra lại xiên một quả táo. Liên tiếp mười que, nhóm lửa nấu nước.
Sau khi đun nóng nước, cho một lượng đường trắng vừa phải, để lửa vừa chậm rãi đun, dùng muôi quấy không ngừng, khi nào nước đường nổi lên nhiều bọt khí, đem que đã xiên xong mứt quả vào lăn nhanh một chút, sau đó đem mứt quả bỏ vào đĩa đã lau qua dầu.
Để nguội chừng mười phút sau, mứt quả làm xong, màu sắc sáng rõ, mùi mê người.
Nghe được ngoài phòng ‘rầm’ một tiếng, cậu bưng chén đĩa lên, bước nhanh đi ra ngoài, quả nhiên là Lôi Thiết trở lại, đang nhìn tảng đá và cây trúc bị bổ. Bên chân hắn nằm hai cây viên mộc.
Tần Miễn cầm lấy một xiên mứt quả cắn một hơi, gật đầu, đem chén đĩa đưa tới trước mặt Lôi Thiết.
“Nếm thử.”
Lông mày Lôi Thiết nhăn lại, thứ này chưa thấy qua, nhưng nhìn cũng thấy không giống cho đại nam nhân ăn. Tức phụ bưng chén đĩa không rút tay về, hắn cầm lấy một xiên, miễn cưỡng cắn một miếng.
“Cũng không phải độc dược.” Tần Miễn buồn cười, “Yên tâm, sẽ không ép ngươi ăn hết. Lúc trước ở trấn trên không thấy bán cái này, ta nghĩ thứ này cũng là một thứ đồ mới mẻ, mùi vị chua chua ngọt ngọt không tệ, làm tiền lời thế nào?”
“Ừm.” Lôi Thiết vẫn luôn cau mày, bộ dáng kia quả thực như ăn độc dược, lúc cắn quả táo mới giãn ra.
Tần Miễn nhìn xem rõ ràng, sơn tra hắn đầu một hơi trực tiếp nuốt luôn, ăn đến táo mới có thể chậm rãi nhai rồi nuốt vào bụng.
“Mấy cái đầu gỗ này dùng để làm gì?” Tần Miễn kỳ thật cũng không thích ăn ngọt, hôm nay là làm đồ mới.
“Có việc.” Lôi Thiết trả lời hàm hồ, “Còn muốn đi một chuyến.”
Tần Miễn nhìn sắc trời đã không còn sớm, “Đừng quá muộn.”
“Ừm.” Lôi Thiết rất nhanh ăn xong mứt quả, lấy gà rừng trong sọt ra, vội vàng rời đi.
Tần Miễn đem gà rừng xử lý sạch sẽ, tiện tay lại làm nhiều một ít mứt quả, nhưng không dùng táo trong không gian, bỏ hạt rất phiền, quá trình này cũng tỉnh lược. Cuối cùng đếm, tổng cộng hơn sáu mươi xiên.
Lôi Thiết sớm đã trở về, đang ở bên ngoài đem đầu gỗ bổ thành từng tấm ván gỗ.
Tần Miễn lấy rơm rạ bó lại thành một cái giá, đem mứt quả từng xiên cắm ở trên.
Lôi Thiết nhìn vài lần, như có điều suy nghĩ.
Bận bịu xong, Tần Miễn lại bắt đầu làm cơm chiều. Một bát hạt dẻ hấp cơm, mùi hương mê người. Làm tốt, cậu xới một chén cơm đưa cho Lôi Thiết.
“Đưa đi bên kia.”
Lôi Thiết sửng sốt.
Tần Miễn biết hắn nghi hoặc cái gì, cười nói: “Chúng ta còn muốn ở trong thôn lâu dài, cũng không thể thật sự cùng bên kia kết thù. Trên mặt không có trở ngại liền đi, miễn cho lời ra tiếng vào.”
Nói xong cậu chớp mắt với Lôi Thiết, “Lúc này đúng là lúc người trong ruộng bận rộn lục tục trở về, ngươi chọn nơi nào nhiều người mà đi.”
Trong mắt Lôi Thiết xẹt qua ý cười, sờ soạn đầu cậu.
Tần Miễn sờ sờ mũi, xoay người tiến vào trù phòng, “Khụ, ta còn phải làm đồ ăn khác.”
Hai trăm văn tiền tháng này để đưa cho nhà bên kia đã sớm chuẩn bị tốt. Nhưng Đỗ thị là một người rất không nói lý, kể cả tính bát đồ ăn này hóa giải phiền toái lần này, còn sẽ có lần sau. Hai trăm văn tiền kia lưu trữ lần sau lại chặn miệng nàng.
Quả nhiên, thẳng đến sáng ngày thứ hai, nhà cũ bên kia đều không có người tìm tới phiền toái.
Sáng sớm Tần Miễn rời giường, Lôi Thiết đã không ở trên giường, nhìn đến trâu không thấy, cậu hoảng sợ, chạy về trong phòng nhìn đến lưỡi cày cũng không có, yên tâm.
Đang muốn vào nhà, trong lúc vô ý cậu nhìn thoáng thấy mấy tấm ván gỗ đã có hình thức ban đầu của xe đẩy tay để cùng một chỗ với đinh ở cạnh tường, vừa mừng vừa sợ.
Điểm tâm làm xong cũng chưa thấy Lôi Thiết trở về, cậu mang cơm đi qua.
Lôi Thiết quả nhiên đang quát trâu cày ruộng. Con trâu kia quả thật ngoan, lôi kéo lưỡi cày không nhanh không chậm tiến về phía trước. Một mẫu mà đã cày được một nửa.
“Thiết ca, ăn cơm.”
Lôi Thiết buộc trâu vào cọc gỗ, đi tới.
“Ta nhìn thấy ngoài phòng có mấy tấm ván gỗ. Ngươi định làm xe sao?” Tần Miễn hỏi.
“Chờ có tiền lại mua cái mới cho ngươi.” Lôi Thiết nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói một câu, nhận bát.
Tần Miễn vui vẻ, cười ra tiếng, nhất thời cũng không rõ trong lòng là tư vị gì, thay đổi đề tài, “Ta chốc nữa đi trấn trên bán mứt quả.”

0

Chương 28: Sủng nịnh

Bởi vì kiếm được tiền, tâm tình Tần Miễn tốt vô cùng. Lôi Thiết tuy rằng vẫn là mặt không đổi sắc, nhưng nhìn bước đi thoải mái cũng nhìn ra tâm tình hắn không tồi. Hắn mang đồ, Tần Miễn dắt trâu, vừa đi vừa thỉnh thoảng vuốt ve lưng và cổ nó. Trâu tính cách dịu ngoan, không chút nào để ý cậu quấy rầy, từ tốn đi về phía trước, thỉnh thoảng lại vung vẩy đuôi, rất là thảnh thơi.
Lôi Thiết nhìn thấy mà buồn bực.
Tần Miễn mỉm cười với hắn, tiếp tục vuốt, lời nói chuẩn xác, “Ta đây là đang cùng nó bồi dưỡng tình cảm, chờ cùng nó ở chung quen về sau lại lên trấn trên là có thể xem nó như ngựa mà cưỡi.” Mới vừa rồi tại thị trường trấn trên cũng không nhìn thấy ngựa, dù sao cũng là cổ đại lạc hậu, ngựa đại khái là bị triều đình khống chế làm vật tư quân dụng.
Lôi Thiết lắc đầu, suy nghĩ sâu xa mà nhìn thoáng qua trâu, không nói gì, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nghiêng tươi cười của tiểu tức phụ.
Thời gian đi về tựa hồ so với lúc đi ít hơn, không bao lâu hai người đã gần tới nơi, đã có thể nhìn thấy thôn trang dưới chân núi.
Nông dân người ướt đẫm mồ hôi trong ruộng nhìn thấy Tần Miễn dắt trâu trở về, quay đầu cùng Lôi Thiết nói chuyện, cảm thấy ngạc nhiên, thấp giọng bàn tán, ánh mắt dừng phần nhiều trên con trâu, vừa hâm mộ lại ghen tị.
“Này, đó là Lôi Thiết và tức phụ hắn sao?” Trương tẩu tử đứng thẳng thắt lưng lau mồ hôi, vô ý mà nhìn lên đường ra thôn liếc một cái liền nhìn thấy hai người kia, giật mình mà vô vai nam nhân nhà mình.
Liềm trong tay Trương Đại Xuyên xoẹt một cái, suýt nữa cắt phải tay mình, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn bà nương nhà mình, mới hướng trên đường lớn nhìn lại, sửng sốt, “Phải.”
Trương tẩu tử thấp giọng nói: “Một đầu trâu lớn như vậy cũng không rẻ, xem ra trước khi ở riêng Lôi Thiết quả nhiên ẩn giấu tiền.”
Trương Đại Xuyên cảm thấy không vui, cau mày, thấp giọng trách mắng: “Việc nhà người khác ngươi quản nhiều làm gì!”
Trương tẩu tử biết hắn đang lo lắng cái gì, cũng không tức giận, cười tà xem xét hắn, nhẹ giọng nói: “Thôi đi, ta còn không biết ngươi đang lo lắng gì chắc? Cũng chỉ là hai ta lén lút nói thôi. Yên tâm, ta sẽ không nói lung tung.”
Trương Đại Xuyên thở ra một hơi, ánh mắt nhìn bà nương nhà mình cũng nhu hòa một chút, cúi đầu tiếp tục cắt lúa. Bà nương nhà mình cũng không phải người lắm miệng, hắn sao lại không biết? Chính là nói thêm nhắc nàng một câu, tránh cho sinh thị phi.
“Tin tức này chỉ sợ rất nhanh sẽ rơi vào tai Lôi lão gia, hai vợ chồng lại có thêm lo lắng.” Trương tẩu tử lắc đầu, rất đồng tình Tần Miễn với Lôi Thiết.
Bên kia, Tần Miễn và Lôi Thiết hướng thôn đi tới, có người từ trong ruộng đi lên cùng bọn họ chào hỏi.
“Lôi Thiết à, nhà các ngươi có việc lớn? Con trâu này mua thật tốt, nhìn rất cường tráng.” Thím Tú Lan vẻ mặt hâm mộ, một bên đánh giá trâu, một bên khen ngợi, giọng nói trong trẻo lộ ra một cỗ sức lực nhanh nhẹn.
Lôi Thiết gật đầu, “Thím.”
Việc kết giao với người khác còn phải nhờ Tần Miễn, đối với phụ nhân lộ ra một tia thân cận nhưng lại không quá nhiệt tình cười nhạt, “Ta và Thiết ca đối với trâu đều không quá quen thuộc, cũng nhìn không ra tốt xấu, trước vẫn còn lo lắng mua có tốt hay không, nghe thím vừa nói thế trong lòng cũng an tâm hơn.”
Không dấu vết mà khen thím Tú Lan. Thím Tú Lan nghe xong trong lòng thoải mái, đối với nam tức phụ duy nhất trong thôn nhất thời nhiều vài phần hảo cảm, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, trâu này tốt lắm. Nhà mẹ ta nuôi hai đầu trâu, ta đối với trâu cũng có hiểu biết. Trâu này có khỏe mạnh hay không, một là phải xem tinh thần, xem tinh thần của nó thế này còn không đủ? Hai là phải xem bộ lông, nhìn bộ lông này, gọn gàng lại sáng bóng; cái thứ ba là phải xem bước đi, dáng đi vững vàng nhất định khỏe mạnh. Phương pháp đơn giản nhất là nhìn nó ăn, có thể ăn liền không thành vấn đề.”
Tần Miễn gật đầu, bội phục nói: “Thím hiểu được thật nhiều. Lúc trước cũng là chúng ta thấy nó ăn rơm rả mới mẻ hứng thú vô cùng mới quyết định mua.” Lúc này, cậu mơ hồ hiểu được bà thím không nhận ra này tự nhiên lại đến chào hỏi, nàng nhắc tới nhà mẹ đẻ có trâu, nói cách khác nhà mình không có, quan hệ với bọn họ có chỗ tốt, sau này muốn mượn trâu dùng cũng dễ dàng mở miệng.
Cậu vỗ vỗ lưng trâu, còn nói thêm: “Đa tạ thím nói cho chúng ta biết nhiều như vậy, nếu về sau có việc cần dùng tới nó cứ việc nói một câu.”
Thím Tú Lan lúc này mới thật sự cao hứng, thầm khen tiểu ca này thông tuệ, ha hả mỉm cười, ánh mắt nhìn Tần Miễn càng vừa lòng, “Vậy thím trước hết đa tạ các ngươi. Các ngươi đi đường xa còn mệt mỏi, thím không làm phiền nữa.”
“Thím ngài đi trước.”
Tiếp tục đi vào trong thôn, lại có vài thôn dân nhiệt tình chào hỏi. Tần Miễn cũng lễ phép đáp lại. Tuy rằng biết bọn họ chỉ là vì trâu, nhưng cũng không ghét. Chỉ cần các thôn dân không lại chỉ trỏ cậu và Lôi Thiết, không lý do khó chịu với họ, mượn trâu dùng cũng không có gì.
Trở lại nhà, Tiểu Hổ miễn cưỡng ngồi dựa lưng trên ghế, thỉnh thoảng lại huơ gậy trúc trong tay một chút. Bất ngờ chính là, bên cạnh nó còn có tiểu nam hài cùng tuổi, trên quần áo còn dính mảnh vụn rơm rạ, ngồi xổm trên mặt đất chơi sâu, miệng không ngừng gào to cái gì, chơi đến hăng say, bộ dáng vô cùng hoạt bát.
“Tiểu Hổ.”
Tiểu Hổ bật người nhảy xuống, mỉm cười với Tần Miễn, ánh mắt không tự giác hướng tới túi trên vai Lôi Thiết xem xét, “Lôi thúc thúc, Tần thúc thúc.”
Một tiểu nam hài khác cũng đứng lên, nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết có chút đỏ mặt, ánh mắt di chuyển, cũng đi theo gọi, “Lôi thúc thúc, Tần thúc thúc.” Giọng còn rất lớn.
Tần Miễn sao lại nhìn không ra tâm tư một cái tiểu quỷ, âm thầm buồn cười, nhưng cũng không đùa bọn chúng, lấy ra hai bao điểm tâm từ trong túi. Lúc ấy ở cửa hàng điểm tâm vốn chỉ tính toán mua một bao cho Tiểu Hổ, Lôi Thiết lại cầm một bao đưa cậu, cậu liền mua hai bao.
Cậu đem một bao đưa cho Tiểu Hổ, mở một bao khác, bên trong có tám khối điểm tâm trắng, lấy ra bốn khối đưa cho tiểu nam hài.
“Vất vả hai đứa.”
“Tạ Tần thúc thúc.” Tiểu Hổ vui rạo rực hai tay ôm điểm tâm.
Tiểu nam hài kia ước chừng cũng hiểu được vì sao mình được điểm tâm ít hơn, cười hắc hắc, “Tạ Tần thúc thúc.” Không thể chờ đợi được mà cầm lấy một khối há to miệng cắn, rất nhanh nhấm nuốt.
Tần Miễn nhìn, có chút cảm khái. Trước cậu hưởng qua, điểm tâm ấy so với hiện đại bất kể là ngoại hình, hương vị cùng màu sắc đều kém xa, có thương cơ.
“Đi chơi đi.”
Hai tiểu quỷ cao hứng mà chạy, có gì cũng hướng đồng bạn đem đi khoe.
“Tần thúc thúc, về sau có việc ta còn có thể hỗ trợ thúc.” Tiểu Hổ phất phất tay chạy xa.
“Đây là nếm đến ngon ngọt.” Tần Miễn bật cười.
“Ừm.” Lôi Thiết chờ cậu mở cửa.
Tần Miễn tay trái ôm bao điểm tâm trước ngực, vươn ra tay phải về phía hắn, cười mỉm mà nhìn hắn, không nói lời nào.
Lôi Thiết sửng sốt, lấy ra túi tiền đưa cho cậu.
Tần Miễn dùng ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ khen ngợi nhìn hắn một cái, tiếp nhận túi tiền, lấy ra chìa khóa mở cửa.
Lôi Thiết lại lắc đầu, chỉ sợ chính bản thân cũng không phát hiện đáy mắt mình chứa tia sủng nịnh.

0

Chương 27: Tiền kiếm được chính là để tiêu

Liêu Chí Phúc á khẩu không trả lời được, một lúc lâu mới nói: “Ha hả, người trẻ tuổi chính là mồm miệng lanh lợi, ta nói không lại ngươi.” Y coi như cũng nói mà giữ lời, cũng không xé bỏ công văn.
Tần Miễn kiếm đống tiền lớn, tâm tình tốt, không thèm để ý y lãnh đạm chút nào, “Chúng ta còn có việc, đành cáo từ. Liêu chưởng quầy, ngài vội vàng.”
Liêu Chí Phúc không có tâm tình nói thêm cái gì, có lệ mà xua tay, cầm bản vẽ, để tiểu nhị bê máy làm mì sợi, bước nhanh đi tới xwngr ở mặt sau cửa hàng.
Tần Miễn sau khi đi ra cửa quay đầu lại nhìn nhìn, lôi kéo Lôi Thiết bước nhanh rời đi, đi xa lại nhìn phía sau vài lần, con mắt liếc trái liếc phải, âm thầm đánh giá người đi đường, không có phát hiện khả nghi mới thu hồi ánh mắt.
“Sao thế?” Lôi Thiết cũng quay đầu nhìn, không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Tần Miễn thấp giọng nói: “Không có gì. Ta chỉ là nghĩ, một chút liền kiếm được của người kia nhiều bạc như vậy, hắn có thể không cam lòng hay không, trộm phái người đi theo chúng ta, sau đó thừa dịp chung quanh không người đem bạc đoạt lại.” Cậu ôm chặt túi tiền phân lượng không nhẹ trong tay, nhịn không được lại nhìn phía sau, một hán tử tinh tráng cùng đường với bọn họ đi ngang qua không hiểu sao, hồ nghi xem xét cậu.
“A…”
Bên người truyền tới một tiếng cười khẽ, Tần Miễn sửng sốt, còn cho là mình nghe lầm, lăng lăng đứng ở giữa đường cái, nhìn chằm chằm Lôi Thiết, vẻ mặt khó mà tin được. Lôi Thiết thế mà cười, lại còn cười ra tiếng?
Lôi Thiết tựa hồ đối với việc chính mình cười cũng thật bất ngờ, khóe môi nhếch lên lập tức trở lại vị trí thường ngày, lấy đi túi tiền để vảo trong ngực, lôi kéo cậu đi về phía trước, chưa nhìn lại cậu, thản nhiên nói: “Không sợ.”
Tần Miễn lấy lại tinh thần, trong lòng có chút tiếc nuối, nụ cười này nhiều nhất hai giây đi? Nam nhân này tuy rằng lớn lên suất (đẹp trai), nhưng bình thường đều không có biểu tình gì, người cũng buồn, vừa rồi mỉm cười như thế, còn rất đoạt mắt (khiến người chú ý). Nhưng chính mình kiếp trước cũng không kém!
Nhưng mà, hai chữ ‘không sợ’ của Lôi Thiết quả thật trấn an cậu, trầm tĩnh lại, không chú ý tới Lôi Thiết còn kéo cổ tay cậu.
“Muốn mua cái gì?” Lôi Thiết hỏi.
Nhắc tới dùng tiền như thế nào, Tần Miễn hứng trí lên, hai mắt sáng lên mà nhìn Lôi Thiết, “Ta nghĩ trước xây cho xong nhà ở. Kịp trước năm mới không?” Lúc này cậu chợt nhớ tới, cậu còn chưa nhìn qua mảnh đất nhà bọn họ. Lôi Thiết cư nhiên cũng không nhắc…
Lôi Thiết vuốt cằm, “Ngày mùa sau.” Tức phụ có khả năng như vậy, hắn cũng phải làm gì đó chứ?
Hạt thóc tuy rằng đã thu, nhưng kế tiếp còn phải cày ruộng, chuẩn bị cho lúa mì vụ đông, chờ tới lúa mạch sau ngày mùa mới coi như xong. Nhưng mười ngày nửa tháng Tần Miễn chờ vẫn cảm thấy lâu.
“Đại khái tốn bao nhiêu tiền?”
“Ba gian phòng, tầm mười hai lượng.” Lôi Thiết không cần nghĩ ngợi.
Mười hai lượng so với số tiền bọn họ có cũng không tính nhiều, Tần Miễn thở ra một hơi, cười nói: “Xe tạm thời mua không nổi, nhưng có thể mua con trâu con, khi cày ruộng còn dùng đến. Bao nhiêu tiền?”
Lôi Thiết lắc đầu, “Tiền đủ mua.”
Tần Miễn không nghĩ ra, Lôi Thiết mới trở về không lâu, đối với giá thị trường hiện giờ sợ là không biết.
Hai người hỏi thăm một phen, trực tiếp hướng về chỗ bán súc vật mà đi. Bởi vì những súc vật đó tùy chỗ ‘chế tạo’ phân, mùi không được tốt lắm, trấn trên chuyên môn tìm một chỗ. Kỳ thật chính là một mảnh đất trống ven thôn trấn, người mua bán trâu bò heo lừa đều hướng thẳng tới đây, dần dà nơi này thành một cái thị trường giao dịch súc vật nhỏ.
Hai người mới tới gần đã ngửi thấy một mùi hương khó ngửi, vô ý liếc mắt một cái, có chỗ toàn là phân súc vật. Heo trâu cừu, tiếng kêu hỗ tạp cùng một chỗ, rất náo nhiệt.
Những người bán đó cũng đã quen hoàn cảnh như vậy, nhàm chán ngồi ở bên tường, chờ người mua.
“Mua trâu đực hay trâu cái?” Tần Miễn hỏi.
Lôi Thiết đáp: “Nghe lời ngươi.”
Lại nghe tới ba chữ kia, Tần Miễn có chút bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ, nếu như mình thật sự quyết định hết thảy mọi việc trong nhà, không biết Lôi Thiết có phải thật sự không thèm để ý chút nào như thế hay không.
“Vậy mua trâu đực.” Cậu vừa nói vừa nhìn quanh xem xét.
Một con trâu đen nhỏ khó chịu mà đạp đạp chân trên mặt đất, bỗng nhiên lui về sau hai bước, Tần Miễn nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Chủ nhân của nó là một lão hán hơn năm mươi tuổi, ngại ngùng cười cười với cậu, kéo dây thừng trong tay, đem con trâu dắt tới một bên.
Tần Miễn cười đáp lại, ý bảo lão không cần để ý, nhìn đến phía trước có vài người bán trâu, có ba nhà, cuối cùng nhìn trúng một đầu trâu đực nhỏ hai tuổi. Đầu trâu, sừng trâu thô to, hai con mắt to trong suốt tựa như lưu ly, có khi là được chủ nhân cố ý tẩy chùi quá, bộ lông đen thùi sạch sẽ, nhìn qua khiến cho người thích. Tần Miễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con trâu đẹp như vậy.
Thỉnh người chuyên quản việc buôn bán trên thị trường súc vật tới xem, xác định đầu trâu này cũng không có vấn đề gì xong, Tần Miễn tốn sáu lượng bạc để mua, lại đưa người quản lý một trăm văn tiền.
Lôi Thiết quả thực như hắn nói nghe lời cậu, trong lúc đó không có dị nghị chút nào, chỉ dùng ánh mắt tối đen thâm thúy kia thản nhiên nhìn cậu. Ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt hắn, Tần Miễn tim đập liền không ổn định.
Nhưng lực chú ý của cậu cũng rất nhanh bị dời đi, bởi vì còn muốn mua không ít đồ. Để Lôi Thiết dắt trâu, cậu chạy tới mua một ít hạt giống rau dưa, hai cân đường trắng và hai cân thịt ba chỉ, đương nhiên, không quên mua điểm tâm đã hứa. Cuối cùng vào tiệm vải lấy quần áo mới của hai người, lúc này mới về nhà.

0

Chương 26: Kiếm được tiền!

Bởi vì tâm tình tốt, lần này Tần Miễn không chút nào cảm thấy đường dài. Được nửa đường, hai người gặp được một chiếc xe lừa đi trấn trên, hai người tiện thể đi nhờ.
Đến trấn trên, Tần Miễn mang theo Lôi Thiết đi vào quán trà, gọi hai chén trà lạnh.
Lôi Thiết nhìn cậu tựa hồ đã có chủ ý, không nói một lời, chỉ đi theo bên người cậu, rất tò mò tiểu tức phụ sẽ làm như thế nào.
“Tiểu nhị, tính tiền.” Tần Miễn chỉ làm bộ một chút, nhấp một hơi.
Tiểu nhị xát tay đi tới, “Đa tạ hân hạnh chiếu cố, tổng cộng hai văn tiền.”
Tần Miễn đưa tiền trà, lại bỏ ra nhiều thêm ba văn tiền đưa qua, “Tiểu nhị, hỏi thăm chuyện này.”
Lôi Thiết lúc này mới hiểu được vì sao bọn họ mang theo nước mà tức phụ vẫn muốn vào quán trà ngồi, ánh mắt thâm thúy tối đen hơi dao động sau đó lại trở về bình tĩnh.
Tiểu nhị thu tiền, cao hứng, “Ngài hỏi đi. Không phải tiểu nhân nói quá, trấn trên này còn không có việc tiểu nhân không biết.”
Tần Miễn cười trừ, “Chúng ta muốn làm một ít gia cụ theo yêu cầu, ngươi có biết ở trấn trên này, nhà nào làm đồ gỗ tốt nhất?”
“Hắc, vậy ngài hỏi đúng người rồi. Nếu nói tới nhà nào làm đồ gỗ tốt nhất thì nhất định phải nhắc tới cửa hàng đồ gỗ Diêu gia, người giàu có có chút tiền ở trấn trên cơ bản đều làm gia cụ ở nhà bọn họ.”
Tần Miễn lộ ra thần sắc khó xử, “Diêu gia à, mấy ngày hôm trước cùng với một tiểu nhị cửa hàng nhà bọn họ nháo có chút khó xử. Ngoại trừ Diêu gia thì sao?”
Tiểu nhị không chút nghĩ ngợi trả lời, “Đồ gỗ Phú Quý đi. Nhà bọn họ so với Diêu gia không kém chút nào, chỉ là bởi vì ra mắt so với Diêu gia muộn hơn, danh khí hơi kém. Hai nhà cạnh tranh vô cùng kịch liệt!”
Tần Miễn chờ chính là những lời này, vừa lòng mà vuốt cằm, “Đa tạ.”
Hỏi địa chỉ đồ gỗ Phú Quý, cậu cùng Lôi Thiết tìm đi qua.
Đồ gỗ Phú Quý cửa vào không nhỏ, ở cửa đặt các loại tủ quần áo chế tác tinh mỹ, giường lớn khắc hoa, bàn tròn, giá treo gỗ lim, tìm rất dễ.
Vào tiệm, một người còn trẻ là tiểu nhị trong cửa hàng trên đầu trùm khăn, trên mặt tươi cười tiến lại đây.
“Hai vị khách nhân muốn mua những gì ạ?”
Tần Miễn nói: “Lão bản các ngươi có ở đây không? Ta có đồ vật muốn bán cho lão bản các ngươi.”
Tiểu nhị vừa nghe, lại cao thấp đánh giá cậu, nhiệt tình trên mặt lui tán, khóe miệng bên phải nhếch lên khinh thường, phất thẳng tay, “Đi đi đi, một bộ nghèo kiết hủ lậu, bán đồ vật còn bán được đồ gỗ tốt nào sao. Đi nhanh lên!”
Lôi Thiết nhíu mày.
Tần Miễn trái lại không sao, lắc đầu, cười nhạt nói: “Ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao danh khí đồ gỗ Phú Quý không bằng cửa hàng đồ gỗ Diêu gia.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiểu nhị trừng hai mắt, thần sắc càng không tốt, “Tiểu tử, chán sống? Biến đi mau chút!”
“Khoan đã!” Rèm cửa màu lam sau quầy bị một bàn tay đẩy ra, một nam nhân trung niên có chút mập đi ra.
“Liêu chưởng quầy.” Thần sắc tiểu nhị biến thành cung kính.
Liêu Chí Phúc không để ý tới gã, đánh giá Tần Miễn, một bộ ngạo khí, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta muốn thỉnh giáo vị tiểu ca này, câu nói vừa rồi giải thích như thế nào?” Đông gia đem cửa hàng đồ gỗ giao cho y xử lý, y tự nhận là tận tâm tận lực, hôm nay lại bị một tên nhóc phê phán, bảo hắn như thế nào không tức giận.
“Không phải sao?” Tần Miễn không sợ, ngón tay chỉ hướng tiểu nhị, “Ta hôm nay không phải khách nhân quý điếm, cũng không có nghĩa ngày mai cũng không phải. Có tiểu nhị bậc này, khó trách người khác nhắc tới cửa hàng đồ gỗ đầu tiên là nghĩ tới Diêu gia. Thôi, ta cần gì cùng ngươi nhiều lời, coi như ta nói năng vô lễ. Cáo từ.”
Tiểu ca này cách nói năng bất phàm và khí thế bình tĩnh khiến Liêu Chí Phúc có chút để ý, trong lòng vừa động, “Từ từ!”
Tần Miễn đứng lại, mỉm cười mới xoay người, “Không biết Liêu chưởng quầy còn gì chỉ giáo?”
“Ngươi vừa mới nói muốn bán đồ?” Liêu Chí Phúc tầm mắt phiêu hướng túi trên vai Lôi Thiết, dù sao cũng không có việc gì, coi như giết thời gian.
Tần Miễn gật đầu, “Đúng vậy. Là máy làm mì sợi.”
“Máy làm mì sợi?” Liêu Chí Phúc mờ mịt.
Tần Miễn giải thích: “Chính là một loại công cụ làm ra mì sợi.”
Cậu cười mà không nói, ý bảo Lôi Thiết lấy máy, hỗn hợp bột mì và cái chậu lấy ra, trực tiếp thể hiện một lần.
Nhìn đến sợi mì dài nhỏ xuất hiện dưới đáy máy, Liêu Chí Phúc giật mình trợn to hai mắt, trong lòng kích động, lại bất động thanh sắc, nói rằng: “Miễn cưỡng xem như đồ tốt. Bản vẽ giá tiền bao nhiêu?”
Tiểu nhị kia trừng mắt, trợn to nhìn chằm chằm máy làm mì sợi, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tần Miễn đáp: “Chỉ bán duy nhất một bản. Năm mươi hai. Chắc giá.”
“A.” Liêu Chí Phúc phát ra một tiếng cười không rõ ý tứ hàm xúc, lắc đầu, khinh miệt nói: “Ta xem vị tiểu ca này là không biết rõ năm mươi lượng bạc rốt cuộc là khái niệm gì. Phải biết, một lượng bạc đủ chi phí sinh hoạt cho một nhà phổ thông bốn người trong một năm. Năm mươi lượng bạc rất cao.”
“Liêu chưởng quầy lời ấy sai rồi.” Tần Miễn không chút hoang mang nói, “Xin hỏi chưởng quầy, trấn trên có bao nhiêu gian hàng mì phở? Bọn họ mỗi ngày yêu cầu mì sợi không ít đi? Toàn trấn có bao nhiêu phú hộ? Bọn họ không để ý tốn chút tiền trinh mua cái máy làm mì sợi đi? Có bản vẽ, các ngươi có thể làm ra rất nhiều máy làm mì sợi. Ngay cả tính một cái máy chỉ bán hai lượng bạc, ở trấn trên các ngươi kiếm được ít nhất cũng tầm hai trăm hai. Toàn huyện thì sao? Toàn châu nữa? Năm mươi hai, tuyệt đối không cao.”
Liêu Chí Phúc đã có chút tâm động, nhưng cái gọi là vô gian không thương (không gian xảo không phải thương nhân), còn muốn tiếp tục ép giá, “Tiểu ca nói cũng có đạo lý. Nhưng vật này hình như cũng không phức tạp, chỉ sợ rất dễ dàng làm theo.”
“Liêu Chưởng Quầy lời ấy lại không đúng rồi.” Tần Miễn vẫn nói tiếp, “Bàn, hòm, bình phong, mấy cái gia cụ đó lại càng dễ dàng làm theo, nhưng vì sao có cửa hàng đồ gỗ có thể nâng cao danh tiếng, có cái lại không có tiếng tăm gì? Huống chi, quý điếm nếu có bản vẽ, có thể trước một bước chiếm trước thị trường. Cho dù có người phỏng chế, cũng mất tiên cơ.”
Liêu Chí Phúc vuốt chòm râu, trầm mặc không nói.
Tần Miễn cố gắng đợi trong chốc lát, Liêu Chí Phúc như trước không nhắc tới một chữ. Cậu liền đứng lên, trên mặt không hề biểu hiện lo lắng, ảm đạm cười, “Thời gian không còn sớm, chúng ta còn muốn đi cửa hàng gỗ Diêu gia.”
“Khoan đã!” Liêu Chí Phúc luống cuống, “Ta mua!” Đồ gỗ Diêu gia vốn là so với bọn họ nổi danh hơn, nếu là lại có được bản vẽ máy làm mì sợi chẳng phải là lại nâng cao một bước?
Tần Miễn yên lặng lộ ra nụ cười đắc ý với Lôi Thiết.
Lôi Thiết sờ sờ đầu cậu.
Liêu Chí Phúc bổ sung nói: “Nhưng chúng ta phải viết công văn, các ngươi phải cam đoan sẽ không bán bản vẽ và máy làm mì sợi cho người thứ hai, nếu không phải bồi thường một ngàn hai bạc trắng.”
“Đó là tất nhiên.” Tần Miễn gật đầu, “Nhưng là, trên đời này người thông minh cũng không phải chỉ có mình hai chúng ta, nếu chúng ta có thể làm ra, không phải người khác làm không được. Nếu thật sự xuất hiện nhà thứ hai làm máy làm mì sợi, Liêu chưởng quầy cũng không thể oan uổng chúng ta. Liêu chưởng quầy có thể trước hết chế tác một số lượng lớn, đồng thời bán đi các nơi.”
Liêu Chí Phúc nhíu mày, trong lòng cũng hiểu đây là sự thật, nghĩ nghĩ, gật đầu, “Được rồi.”
Y tại chỗ viết hai bản công văn, y và Lôi Thiết ấn dấu tay.
Tần Miễn nhận lấy năm mươi hai lượng bạc, đưa ra bản vẽ, giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho Liêu Chí Phúc nghe, bao gồm mở cả máy ra triển lãm.
Liêu Chí Phúc vỗ đùi, buồn rười rượi, “Đơn giản như vậy? Thiệt, thiệt!”
Tần Miễn cười lắc đầu, “Liêu chưởng quầy, này — ”
“Tiểu ca không cần lại nói ‘Lời ấy sai rồi’.” Liêu Chí Phúc quả thật có chút căm tức.
Tần Miễn cũng không tức giận, “Nếu sự thật ngài nói đơn giản như vậy, vì sao trước kia không có người làm ra nó?”