“Chờ ta đưa ngươi đi.” Lôi Thiết cúi đầu ăn cơm.
“Không cần, ta có thể -”
“Ta đưa ngươi.” Lôi Thiết không ngừng ăn.
Tần Miễn nghĩ tới, từ trong thôn lên trấn trên cũng không tính gần, lại là tháng cuối của quý, trên đường cũng không có người mấy, nhỡ gặp phải dã thú hoặc là có người cướp đường quả thật không an toàn, “Cũng được. Mà, đất trồng rau của chúng ta mở ở đâu nhỉ? Sắp lạnh rồi, không trồng rau nữa thì mùa đông tới chúng ta cũng không có đồ để ăn.”
Lôi Thiết nghĩ nghĩ, “Ruộng cạn phân ra nửa mẫu.”
Tần Miễn nói: “Ruộng của chúng ta quá ít, phân ra nửa mẫu để trồng cũng không đủ được, về sau tiền bạc nhiều hơn cần mua thêm vài mẫu ruộng nữa.”
“Ừm.” Tiểu tức phụ cũng là người có chủ ý, Lôi Thiết không ý kiến, nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích một câu, “Quá sớm không có người ăn đồ ngọt.”
Tần Miễn giật mình, sáng sớm ai sẽ mua đồ ăn vặt để ăn? Đây đúng là do cậu xem nhẹ.
Chờ Lôi Thiết ăn xong, cậu cầm bát về nhà, lúc đi qua cốc tràng phơi nắng, Tiểu Hổ và tiểu nam hài ngày hôm qua đôi mắt trông mong mà nhìn cậu, cậu nhất thời bật cười, vẫy tay gọi hai đứa.
Hai tiểu quỷ kích động mà chạy tới.
“Tần thúc thúc.”
“Ta chỉ cần hai đứa là đủ rồi.” Tần Miễn sợ Tiểu Hổ đem hài tử trong thôn đều gọi tới.
Hai cái tiểu quỷ cũng khó lớn, hiểu được ý tứ của cậu, vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan, “Tần thúc thúc yên tâm, tới nhiều người chúng ta chia đồ cũng thiếu.”
Tần Miễn thế mới biết tiểu quỷ còn lại gọi Cẩu Đản, là đường ca của Tiểu Hổ, hai đứa chơi thân.
“Khi nào ta cần sẽ gọi hai đứa lại đây.”
Lôi Thiết cày xong một khối ruộng liền về nhà, không sai biệt lắm cũng vào giữa buổi sáng. Tần Miễn khóa kỹ cửa, dùng vải sạch bao quanh giá mứt quả, để Lôi Thiết khiêng đi trước, tránh Tiểu Hổ và Cẩu Đản. Không phải cậu keo kiệt không muốn cho bọn nó ăn mứt quả, cậu còn trông chờ kiếm chút tiền từ mứt quả, sợ tiểu hài tử không giấu kín nhỡ đâu đem tin tức nói ra ngoài liền không ổn.
Đoán rằng Lôi Thiết đã ra thôn, Tần Miễn đi cốc tràng phơi nắng gọi Tiểu Hổ và Cẩu Đản tới, chỉ đạo bọn chúng cách một đoạn thời gian đem thóc đi phơi một lần, vội vàng rời đi.
Hai bên đường ra thôn đủ loại cây bạch dương cùng cây hòe, chưa tới thời điểm lá rụng, tầng tầng lớp lớp lá ngăn trở tầm mắt. Tần Miễn chạy vài bước, nhìn thấy Lôi Thiết ở phía xa xa ngoài trăm mét quay đầu lại.
“Đại tẩu đây là vội vã đi đây vậy?” Triệu thị cầm theo một bát nước, bước nhanh tới, theo ánh mắt của cậu nhìn lại, “Đây không phải là đại ca sao? Hai người lại đi trấn trên? Hôm qua vừa mới mua một đầu trâu, hôm nay lại đi trấn trên mua cái gì? Các ngươi sống qua ngày vui vẻ thật a.”
Tần Miễn không để ý tới nàng, bước nhanh hơn.
Triệu thị lại đuổi sát đi lên, ngữ khí thân thiết khiến người khác lạnh cả sống lưng, “Đại tẩu, không phải muội nói gì tẩu, nhưng là có biện pháp kiếm tiền nào thì chiếu cố cha mẹ nhiều chút, không phải – ”
Tần Miễn ngắt lời nàng, “Nhị đệ muội, ta còn có việc, đi trước.”
“Này!” Triệu thị nhìn cậu trốn nhanh như vậy, càng khẳng định suy đoán của chính mình, không cam lòng mà khẽ cắn môi, dâm chân một cái, lắc eo nhỏ xoay người trở về.
Tần Miễn đuổi theo Lôi Thiết, lau mồ hôi.
Lôi Thiết quay lại nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Không cần để ý tới.”
Tần Miễn xua tay. Đối với mấy người ở nhà cũ kia, cậu không có gì để nói, đơn giản xử lý lạnh.
Đến trấn trên, hai người trực tiếp đi tới ngã tư đường phồn hoa nhất. Hai bên đường đều là quán nhỏ buôn bán các đồ vật, bán bánh rán, bán vải, bán dù, bán son phấn bột nước, bán đồ ăn… Tiếng rao hàng to rõ thỉnh thoảng vang lên, có âm điệu ỉu xìu làm người mệt mỏi muốn ngủ, có cao vút dài lâu như ngâm xướng, chọc người bật cười. Dân chúng nhàn rỗi đi dạo phố, cảnh tượng vội vàng bán dạo, thậm chí là du côn không có việc gì, ở trước quán nhỏ chọn chọn bỏ bỏ, cũng có một phen thú vị khác.
Tần Miễn tìm vị trí đứng lại, đến khi nhiệt tình chợt mất đi một nửa – ai tới rao hàng?
Cậu dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết liếc nhanh cậu một cái, đem cái giá mứt quả đặt ở phía trước, nhìn không chớp mắt, không lên tiếng.
Tần Miễn sán gần hắn hai bước, thân cận vỗ bờ vai hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Thiết ca, ngươi hô ‘Mứt quả ăn ngon, hai văn tiền một que’ .”
Lôi Thiết vẫn không lên tiếng.
Tần Miễn thấy mềm không được liền mạnh bạo, “Ngươi nếu không rao, giữa trưa không cho ăn cơm.”
Lôi Thiết há miệng thở dốc, bỗng nhiên đem cái giá nhét vào trong tay cậu, “Ta đi hỏi một chút Trương đồ tể có yêu cầu món ăn thôn quê hay không.”
Nói xong, không đợi Tần Miễn phản ứng, hắn đã bỏ chạy thật xa.
“Này, ngươi – ” Tần Miễn không còn lời gì để nói, nhìn đến hắn thật sự bỏ đi không quay đầu lại, tức giận bốc lên, trong lòng cũng từng đợt không vui. Trấn nhỏ này với cậu mà nói là hoàn toàn xa lạ, lúc trước đến đều không có cảm giác đặc biệt gì, hôm nay trong lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn khó hiểu, còn có đáy lòng sinh ra bất an, thật giống như trời đất lớn như vậy chỉ có một mình cậu.
Người đi ngang qua đều tò mò nhìn mứt quả đỏ au, bộ dáng vừa muốn tới nhìn nhưng lại có cố kỵ, cậu chỉ có thể cười gượng. Chẳng lẽ cậu phải rao hàng? Lúc này, cậu vô cùng hối hận đề xuất chủ ý bán mứt quả. Lúc ấy sao lại không nghĩ tới gặp phải vấn đề như thế này chứ?
“Tiểu huynh đệ, ngươi bán cái gì vậy?” Một vị lão thái thái tóc xám trắng cười hỏi.
Tần Miễn vội vàng nói: “Đây là mứt quả, chua chua ngọt ngọt, thích hợp cho tiểu hài tử ăn. Đại nương mua cho người trong nhà một chuỗi?”
“Mứt quả? Có thể ăn ngon sao?” Lão thái thái trong mắt lộ ra ngạc nhiên, không xác định hỏi.
Tần Miễn nhìn bà quần áo mộc mạc, trên quần áo còn có vài mụn vá, phỏng chừng cũng không phải người hào phóng, nhưng tới cửa là khách, vẫn mang mặt tươi cười gỡ xuống một xiên đưa cho bà, “Nếu không ngài nếm thử trước, cảm thấy ăn ngon lại mua thêm.”
Mấy người khác vây quanh đó cũng lộ ra vài phần ý động. Không cần tiền ai không muốn ăn?
Tần Miễn đơn giản lại cầm ba xiên đưa cho vài cái tiểu hài tử ánh mắt thèm thuồng.
“Đều nếm thử đi, tiểu hài tử khẳng định thích ăn. Hai văn tiền một xiên.”
Lão thái thái kia cắn một miếng, nhướng mày, cũng rất hòa ái, vẫn luôn cười mỉm, “Ta lão bà tử ăn không hết, nhưng tiểu oa nhi khẳng định thích.”
Nói xong, bà từ trong lòng lấy ra vài đồng, cầm bốn văn đưa cho Tần Miễn, “Lấy hai xiên.”
Cuối cùng khai trương. Tần Miễn thở ra một hơi, vội lấy hai xiên xuống, tiếp lấy tiền.
“Nương, ăn ngon, con còn muốn cái nữa.” Tiểu nữ oa khoảng sáu tuổi kéo kéo tay áo mẹ nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái giá đựng đầy trái cây hồng hồng, lòe lòe tỏa sáng.
“Chua chết người, ăn cái gì mà ăn.” Phụ nhân kia trộm ngắn Tần Miễn liếc mắt một cái, có chút quẫn bách lôi kéo tiểu nữ oa bước nhanh rời đi, nói là nói như vậy, xiên mứt quả trong tay kia đã cắn một miếng cũng không ném.
Tần Miễn bất đắc dĩ, cảm thấy hôm nay thất sách, nhìn phương hướng Lôi Thiết rời đi, vẫn không thấy thân ảnh của hắn, trong bụng càng nổi giận. Này ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu, khiêng cái giá lớn tiếng rao, “Nhìn một cái, coi một chút, mứt quả chua chua ngọt ngọt, hai văn tiền một xiên. Nhìn một cái, coi một chút…”
Đi bán cả phố, cũng rao bán cả phố, chỉ bán được sáu xiên.
Tần Miễn nhận thấy được nguyên nhân, đoán chừng chính là bởi đây là đồ vật mới mẻ, ít người có gan nếm thử. Nhưng cậu không tin cậu là một người hiện đại tư tưởng mở còn không làm gì được người cổ đại bảo thủ.
Cậu không rao hàng tiếp nữa, trở lại chỗ ban đầu, cầm hai xiên đưa cho phụ nhân hơn năm mươi tuổi bán vải bên trái cùng tiểu hỏa bán trẻ tuổi bán đồ ăn bên phải.
“Không cần để ý, nếm thử đi.”
Người buôn bán cơ bản đều giỏi về xử sự làm người, hai người hào phóng nói cảm ơn rồi tiếp nhận.
Tần Miễn cầm một xiên tự mình ăn, buông giọng thét to, “Mứt quả ăn ngon, hai văn tiền một chuỗi; mứt quả ăn ngon, hai văn tiền một chuỗi…”
“Còn đừng nói,” phụ nhân kia cắn một miếng, cười nói, “Mặc dù có chút chua, nhưng chua rất vừa vặn, ăn rất ngon.”
Tiểu hỏa trẻ tuổi cũng cắn một khối sơn tra tiếp theo trên que trúc, “Ta thì không quá thích, nhưng tức phụ ta lại thích ăn đồ ăn vặt chua chua ngọt ngọt. Tiểu huynh đệ, cho ta năm xiên.”
Biện pháp này quả thật có hiệu quả. Mấy người đi ngang qua thấy ba người bọn họ đều ăn, còn trò chuyện, cũng tới hứng thú. Tốn hai văn tiền mua xiên mến thứ mới mẻ cũng đáng.
Chỉ chốc lát sau, Tần Miễn liền bán được hơn mười xiên. Trong hàng gạo đối diện chạy tới một tiểu cô nương không tới mười tuổi, mua năm xiên.
Tần Miễn thực hào phóng mà đưa thêm cho bé một xiên.
Hơn nửa canh giờ sau, mứt quả toàn bộ bán hết.
Tần Miễn rất có cảm giác thành tựu, nhìn ngày, chậm rì rì khiêng cái giá tìm được một quán ăn nhỏ, gọi một đĩa trứng trưng cà chua, một đĩa thanh tiêu xào thịt và một chén cơm, tự ăn toàn bộ. Về phần Lôi Thiết, ai quản hắn.
Mới vừa ăn được hai miếng, trước mắt hạ xuống một bóng tối. Tần Miễn ngẩng đầu nhìn, Lôi Thiết không biết từ chỗ nào hiện ra, thực không tự giác ngồi cạnh cậu.
Tiểu nhị lập tức chạy tới, “Hai vị cùng tới sao? Còn muốn gọi cái gì không?”
Tần Miễn mặc kệ ăn cơm, không mở miệng.
Lôi Thiết cũng không nói lời nào.
Tiểu nhị hồ nghi nhìn Tần Miễn, rồi lại nhìn Lôi Thiết, hai người đều giữ im lặng, hắn đành phải bất đắc dĩ mà tránh đi.
Tần Miễn nhấc mí mắt, khiêu khích nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết trên mặt vẫn thản nhiên như trước.
Nhà này đồ ăn xào không tồi, Tần Miễn không để ý tới hắn, há miệng to ăn cơm.
“Tức phụ, ta đói bụng.”
Tần Miễn kinh hãi, bật người che miệng hắn, “Ngươi câm miệng!”
Lôi Thiết kệ cậu che, cũng không động, hai mắt chớp chớp, bởi vì tay Tần Miễn chặn dưới mũi hắn, đôi mắt tối đen càng hiện ra cảm giác sâu thẳm.
Tâm Tần Miễn bị hắn nhìn tới run lên, quay đầu nhìn nhìn khách trong quán, cũng không có người nghe thấy Lôi Thiết nói, cậu thở ra một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Thiết một cái.
Đầu Lôi Thiết lui về sau, tránh tay cậu, lại nói: “Ta đói bụng, tức –”
“Tiểu nhị, thêm một chén cơm!” Tần Miễn mắt dao nhỏ hướng thẳng trên người hắn ném.
Tiểu nhị bị cậu rống một tiếng này sợ tới mức suýt nữa đánh rơi đồ ăn trên tay.